ai động vào ống nghe của tôi

Thuở nhỏ, thế giới của cô bé Michelle Robinson là vùng South Side ở Chicago, nơi cô và anh trai Craig chia nhau một gian phòng trong căn hộ ở tầng trên của cả gia đình và chơi đuổi bắt trong công viên, đó cũng là nơi cha mẹ của cô, ông Fraser và bà Marian Robinson, đã dạy cô tự tin thể hiện quan điểm thay vì e sợ. Ai động vào ống nghe của tôi là một câu chuyện kể về nghề bác sĩ. Riêng bản thân mình khá thích thú với những đề tài khai thác chuyên sâu về nghề nghiệp này. Nó tạo nên cho mình biết được ở mỗi ngành nghề đều có những khó khăn và quyết tâm riêng. Nhân vật chính Tóm tắt: Bạn đang đọc truyện Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi Chương 69 trên Dtruyen.com; Khớp với kết quả tìm kiếm: Bạn đang đọc truyện Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi Chương 69 trên Dtruyen.com. … muốn nhìn thắt lưng anh, ngón tay của cô vừa đụng vào da Vũ Minh, … Độ dài: 97 chương. Chuyển ngữ: Queenie_ Sk + An Hiên. Poster: Mạc Y Phi. Văn án: Vừa bước chân vào khoa Lâm sàng, Thư Tần đã gặp phải “đại ca” khu nội trú – Vũ Minh. Biết được Thư Tần là sư muội, vẻ mặt Vũ Minh khinh khỉnh: “Phải hướng dẫn à? Ai có nguyện vọng Sau những ngày đằng đẵng giãn cách phòng chống dịch, biển lại rộn ràng, cùng ai hàn huyên sớm tối, dẫu có cố nén những thương đau. Về Nha Trang, tôi lại kể em nghe chuyện tình của biển. Và, tới lượt mình, biển sẽ hát cùng em, bài hát quê hương… “Tôi thậm chí không mang máy tính xách tay của mình vào phòng họp. Tôi sẽ ngồi đó và có thể lắng nghe bất cứ ai,”Kane, người thích ghi chép bằng bút và giấy, nói.”Nếu tôi tập trung, cánh cửa của tôi sẽ đóng lại và tôi sẽ không nhìn lên. trosconcasa1985. Lượt Xem 17 AI ĐỘNG VÀO ỐNG NGHE CỦA TÔI Tác giả Ngưng Lũng Thể loại Hiện đại, bác sĩ, oan gia, tinh anh trong ngành, sủng, HE CP Sư muội hiếu học × Sư huynh lạnh lùng bị vả mặt Tình trạng Edit hoàn Link đọc ai động vào ống nghe của tôi full ? Văn án Vừa bước chân vào khoa Lâm sàng, Thư Tần đã gặp phải “đại ca” khu nội trú – Vũ Minh. Biết được Thư Tần là sư muội, vẻ mặt Vũ Minh khinh khỉnh “Phải hướng dẫn à? Ai có nguyện vọng dẫn dắt thì làm đi, tôi không thích!” Tuy nhiên chủ nhiệm khoa đã lên tiếng, Vũ Minh bị ép phải hướng dẫn Thư Tần một tháng. Từ bộ dạng khó chịu chuyển sang mừng thầm. Đến lúc này tới lượt Thư Tần khó chịu “Lúc trước là ai không chịu dẫn dắt em vậy!!! Sao bây giờ muốn đuổi mà đuổi không được thế này?!!!!” ? Mình biết “Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi” cũng lâu rồi, mà lại dính ngay đợt ẻm bị drop nên tới bây giờ mới coi full được *trộm vía mừng quá*. Vì trước đó có đọc qua “Đông Chí” và “Hồng Đậu” rồi nên mình lại càng có thêm lý do để mạnh dạng nhảy vào cái hố dài 97 chương này hihi. ? Thư Tần – đang theo học thạc sĩ tại khoa y thuộc hệ bảy năm của trường đại học Tế Nhân, học đến năm thứ năm sẽ bắt đầu thực tập lâm sàng. Cô thực tập ở Nhất Viện – một nhánh của hệ thống bệnh viện Phụ Chúc. Nói về tính cách của Thư Tần thì cô là một người khá dịu dàng, lễ phép, cẩn thận từ những điều nhỏ nhất. Ngoài ra thì trong bốn sinh viên hệ 7 năm đi thực tập ở Nhất Viện thì cô là người có thành tích cao nhất *xác nhận học bá*. ? Vũ Minh – Sư huynh của Thư Tần vì đều được chủ nhiệm La dẫn dắt. Vũ Minh hơn Thư Tần 2 khóa, là sinh viên hệ 8 năm của đại học Tế Nhân *nam chính siêu trâu bò*, là bác sĩ khoa gây mê – điều trị đau. Nổi tiếng khó tính và không dễ chọc trong bệnh viện. Ban đầu chủ nhiệm La nhờ anh hướng dẫn Thư Tần vì ông còn bận thì anh cũng mặt nặng mày nhẹ vì lúc này anh đang đảm nhiệm chức trưởng ca tối, việc càng thêm việc. Tuy nhiên sau đó anh chuyển thành trưởng ca sáng nên có thể miễn cường nhận. Không thích thì không thích chứ anh vẫn hướng dẫn chị tận tình à ? Ban đầu Thư Tần còn khá khách sáo, vì bà dì tới làm dơ váy nên anh mua cho cô một cái váy để thay, mà khỏi nói cũng biết cái váy này mắc muốn chết, mà trả tiền thì Vũ Minh không nhận nên cô còn nghĩ cách đi mua áo sơ mi trả lại cho anh. Từ đây, một người chê yêu đương rách việc như Vũ Minh lại kiếm cớ chạy tới tiệm áo chỉ để gặp sư muội của mình Vũ Minh là kiểu sĩ diện, thích con gái người ta muốn chết rồi còn không chịu tỏ tình mà lại nghe lời ông bạn thân Cố Phi Vũ chỉ chọc giận Thư Tần. Tới lúc muốn ngăn người ta thì lại tỏ tình luôn… lúc này ảnh bị từ chối • “Tại sao? Muốn tôi nói lý do tại sao ư. Vì tôi thích em!” ? Với style truyện của Ngưng Lũng thì một khi đã yêu nhau rồi là chắc chắn không có vụ tách ra, dính la như keo 502 luôn. Thư Tần và Vũ Minh có cãi nhau lớn một lần vì quá khứ của anh để rồi anh không muốn nhắc tới sinh nhật của mình. Rồi vậy thôi đó, ngọt sủng xỉu luôn. • “Vũ Minh, em rất hâm mộ tình cảm của cha mẹ em, em hi vọng mình và người em yêu cũng có thể như vậy. Em hi vọng anh có thể tận tâm đối xử với tình cảm này, cũng hi vọng trong đời sống tình cảm của chúng ta chỉ có đối phương. Anh nghe cho rõ đây, em không cần lời thề, em muốn coi nó thành tín ngưỡng, nếu như anh phản bội em, em sẽ không do dự rồi bỏ anh.” ? Thư Tần yêu Vũ Minh, và Vũ Minh cũng yêu Thư Tần. Tuy khúc mắc trong lòng Vũ Minh rất khó để buông bỏ, vì nó đã trở thành chấp niệm. Anh cô độc mười mấy năm thì Thư Tận lại là người xuất hiện để thay đổi cuộc sống cô đơn ấy của anh, cho anh cảm giác gia đình ấm áp mà lâu lắm rồi anh không được cảm nhận. Tình yêu của Thư Tần với Vũ Minh không chỉ bao gồm ngưỡng mộ, tôn trọng mà còn là bao dung. Hiểu và ủng hộ anh nếu đó là điều anh muốn thực hiện. • “Nếu anh sẵn sàng tha thứ cho bản thân thì hãy tha thứ, nhưng nếu anh muốn tiếp tục giữ lấy khúc mắc này thì cứ giữ đi. Lúc đầu người em gặp chính là anh mang theo đầy mâu thuẫn, người em yêu cũng là anh như vậy, bất kể anh có như thế nào thì em vẫn yêu anh.” • “Anh muốn nói cho em biết rằng quãng đời còn lại anh muốn sống cùng em đến già, tuy sẽ có bão táp mưa sa nhưng chúng ta đừng ai bỏ lại người kia giữa đường, được không em? • Thư Tần, gả cho anh nhé.” ? Tác giả cũng nói là tác giả viết truyện về đúng chuyên ngành của mình nên từ ngữ y học trong truyện cực nhiều, mà quy trình chữa bệnh, phẫu thuật các thứ đều rất tỉ mỉ. Hay thì rất hay nhưng sai một cái reviewer là mình lại là một đứa học ban xã hội Nhiều chỗ đọc như vịt nghe sấm Nhưng nhờ vậy thì mình lại càng thêm khâm phục những người học y hơn. ? Tuyến nhân vật phụ thì có người là cây hài như Cố Phi Vũ, hay Chu Văn – họ đều là bạn thân của Vũ Minh, ba mẹ Thư Tần,… đều rất đáng yêu. Một số người khác thì nhìn tưởng tốt nhưng hóa ra không phải Có người đọc tới gần cuối mới biết tâm địa cũng chả tốt đẹp gì, làm mình hơi sốc nhẹ. ? “Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi” không có một cốt truyện quá mới lạ, nhưng đề tài về y học của nó vẫn làm mình rất thích thú và tò mò, chắc chắn sẽ không làm mọi người dừng lại giữa đường. Nhà Liệt Hỏa Các thì có chất lượng edit ổn khỏi bàn rồi, pass quiz thì siêu dễ nên mọi người cứ thoải mái triển em nó thôi. Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi. Tác giả Ngưng Lũng Thể loại Ngôn tình hiện đại, oan gia, y học, nghiệp giới tinh anh, sủng Độ dài 97 chương Chuyển ngữ Queenie_ Sk + An Hiên Poster Mạc Y Phi Văn án Vừa bước chân vào khoa Lâm sàng, Thư Tần đã gặp phải “đại ca” khu nội trú – Vũ Minh. Biết được Thư Tần là sư muội, vẻ mặt Vũ Minh khinh khỉnh “Phải hướng dẫn à? Ai có nguyện vọng dẫn dắt thì làm đi, tôi không thích!” Tuy nhiên chủ nhiệm khoa đã lên tiếng, Vũ Minh bị ép phải hướng dẫn Thư Tần một tháng. Từ bộ dạng khó chịu chuyển sang mừng thầm. Đến lúc này tới lượt Thư Tần khó chịu “Lúc trước là ai không chịu dẫn dắt em vậy!!! Sao bây giờ muốn đuổi mà đuổi không được thế này?!!!!” Chuyển ngữ Queenie_SkGiao ban sáng hôm sau, chủ nhiệm La đi công tác, phó chủ nhiệm Chương chủ trì cuộc nhắc đến khóa huấn luyện Gây mê tim, phó trưởng khoa hành chính trước Nhất Viện nằm trong danh sách phúc thẩm ba vị trí đầu ngành, vì việc này mà trên dưới bệnh viện bận bịu suốt nửa năm trời. Bên phía chuyên gia sắp phúc thẩm xong xuôi, khoa hành chính theo thông lệ đến đốc thúc các khoa lâm sàng trình tư khoa những công việc này đều do Lâm Cảnh Dương phụ trách, phó trưởng khoa Liễu vừa xuất hiện thì phó chủ nhiệm Chương liền lập tức gọi Lâm Cảnh Dương qua tiếp đãi, họp giao ban nhanh gọn xong, ông ta cũng đi qua Tần đến phòng trà nước lấy nước nóng, nghe tiếng nói chuyện của phó chủ nhiệm Chương và phó trưởng khoa Liễu ngoài hành chủ nhiệm Chương mời phó trưởng khoa Liễu về phòng của mình, trong lúc trò chuyện có nhắc đến đợt thi đua "Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị", ông ta hỏi phó trưởng khoa Liễu về thời gian ra công văn thông báo xét duyệt, phó trưởng khoa Liễu cho biết tháng sau sẽ hoàn Tần nghe được vài câu thì vặn nắp bình đi Lâm Cảnh Dương chỉ ở vị trí thứ tư trong trận đấu bán kết nhưng việc xét duyệt của vòng thứ ba vẫn chưa kết trào thi đua này nhằm mục đích chọn ra một bác sĩ trẻ ưu tú nhất, hơn nữa giải thưởng cũng khá lớn ngoài nhận được quỹ hỗ trợ cho dự án nghiên cứu, viện nghiên cứu M danh tiếng của Mỹ cũng giúp đỡ cho đề tài này, được nằm trong danh sách bầu chọn hàng năm. Điểm mấu chốt nhất chính là sau này hệ thống bệnh viện Phụ Chúc muốn lựa chọn những cán bộ nòng cốt cũng sẽ cân nhắc những thanh niên nằm trong danh sách nhiên phong trào này chỉ tổ chức hai năm một lần, độ tuổi tham dự là cố định, lãnh đạo bệnh viện và cả bên trường đại học đều có quyền lên tiếng, ủy ban Y tế và Sức Khỏe cũng đưa ra ý kiến xem xét, đánh trước trong giai đoạn chung thẩm xuất hiện khá nhiều biến động, ba vị trí đầu không phải đề tài thì tư liệu cá nhân có vấn đề, bệnh viện lập tức đề cử người có thứ tự thấp hơn một chút lên thay chủ nhiệm Chương lại bắt đầu ra sức, đơn giản là muốn tranh thủ tư cách tham dự cho Lâm Cảnh Dương, mặt khác cũng bởi do trong đề tài nghiên cứu cấp quốc gia này có để tên ông ta là người hướng phòng làm việc của phó chủ nhiệm Chương nhanh chóng khép lại, Thư Tần không tiếp tục đứng ở hành lang mà đi thẳng về phòng thay đồ bịu đến giữa trưa, khi ra căn tin ăn cơm, trong đầu Thư Tần vẫn còn miên man suy nghĩ về phẫu thuật lồng ngực sáng nay. Đột nhiên cô nhớ ra ở trong sổ tay của Vũ Minh từng đọc qua một bệnh án tương tự. Vừa ăn xong cô vội vàng đến phòng thay đồ mở sổ ghi chép của anh ra quá trình công tác ở khoa gây mê, Vũ Minh đã tự ghi chép những kinh nghiệm của mình vào quyển sổ thật dày, bao quát tất cả các loại phẫu thuật rất có giá trị tham khảo với cô. Ví dụ thủ thuật gây mê cắt bỏ lá phổi chỉ chiếm một phần nhỏ, nhưng trên thực tế khi bệnh nhân còn mắc thêm các chứng bệnh phức tạp ca phẫu thuật bác sĩ ngoại khoa đang chăm chú cắt bỏ lá phổi, anh đứng một bên tỉ mỉ điều tiết mỗi một lần hô hấp và tim đập của bệnh vài tờ, Thư Tần tìm được ca bệnh nhân 55 tuổi, u nang phổi và mắc chứng động mạch vành, cắt bỏ mầm bệnh vô cùng thuận lợi, đến khi chuẩn bị đóng ngực thì đột nhiên xuất hiện tình trạng tim đập bất sĩ lồng ngực chỉ có thể đứng tại chỗ chịu trách nhiệm cầm máu, công tác cấp cứu còn lại đều do bác sĩ gây mê Vũ Minh thực việc sử dụng thuốc trong lúc cấp cứu đến hàng loạt những biện pháp cấp cứu đều thấy rõ được dòng suy nghĩ mạch lạc và thận trọng của Vũ tim của bệnh nhân nhanh chóng ổn định lại, việc bảo vệ nội tạng được thực hiện đúng lúc, sau khi phẫu thuật, nửa tháng sau bệnh nhân đã được xuất Minh không chỉ ghi chép mọi chỉ số của bệnh nhân từ lúc nhập viện mà còn tìm hiểu kỹ càng tình hình khôi phục của bệnh nhân sau khi xuất viện. Trong sổ có vẽ một bảng số liệu, trên đó ghi các chỉ tiêu sinh hóa của bệnh nhân sau ba tháng, ví dụ như chức năng của phổi, gan, thận, và cơ tổng kết cuối cùng của ca bệnh, Thư Tần biết ngay tại thời điểm tim đập thất thường cũng nhờ Vũ Minh kịp thời đảo ngược tình thế. Thế nhưng đa số người nhà bệnh nhân chỉ nhớ đến tên bác sĩ đã thực hiện ca phẫu thuật, ít ai biết được một bác sĩ gây mê như Vũ Minh đã làm những lúc Thịnh Nhất Nam đi đến, thấy Thư Tần đang đờ người ở đó, cô ấy đi tới liếc nhìn “Ơ, đây là sổ ghi chép của trưởng khoa Vũ sao?”Vũ Minh đưa cho cô quá nhiều sổ ghi chép, ở ký túc xá Thịnh Nhất Nam đã từng trông thấy. Thư Tần gật đầu “Ừ!”Lật xem đến đâu, cô càng phục Vũ Minh đến đó. Mỗi khi cô tưởng chừng mình đã gặm thấu đáo một nghiệp vụ nào đó thì anh lại có thể cho cô biết được ẩn sau đó còn vô số thứ phải khai Nhất Nam “Lần trước đã định hỏi vụ này rồi. Đợi cậu xem xong có thể cho tớ và Ngô Mặc mượn sổ ghi chép của sư huynh không? Tớ đảm bảo không làm bẩn, cũng tuyệt đối không truyền ra ngoài.”Thư Tần suy nghĩ, nếu là trước đây cô có thể lén cho họ đọc, nhưng hiện tại ít ra cô phải hỏi ý kiến Vũ Minh bận nên cô nhắn tin cho anh."Anh đang bận sao?"Chờ một lúc không thấy anh nhắn đồng hồ thấy không còn sớm, cô không thể để Thịnh Nhất Nam chờ quá lâu, “Lát tớ hỏi sư huynh đã nhé!”Thịnh Nhất Nam tỏ ý đã hiểu. Sổ ghi chép của Vũ Minh có thể liên quan đến số liệu nghiên cứu khoa học, không thể tùy tiện tiết lộ ra người vừa đóng tủ quần áo, di động của Thư Tần vang lên âm báo, Vũ Minh nhắn tin trả lời."Không bận lắm nhưng không tiện nghe điện thoại. Em ăn cơm chưa?""Em ăn rồi!"Cô đứng trước tủ quần áo gửi tin nhắn. Cô biết mười một giờ máy bay mới hạ cánh, có lẽ giờ này bên cạnh anh đều là các chuyên gia "Anh thì sao?""Ăn món đặc sản của vùng này."Thư Tần chợt tưởng tượng dáng vẻ của anh khi nhắn tin, cô nhìn màn hình chợt mỉm cười, gửi cho anh biểu tượng cảm xúc "Nhất định phải ăn thật ngon".Chưa đợi Vũ Minh trả lời lại, sợ làm lỡ công việc của anh nên cô nhắn tiếp "Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc muốn mượn sổ ghi chép của anh."Trong sổ của anh phần lớn đều nằm trong nội dung bài giảng, vốn là những tư liệu công khai dạy học của khoa, bình thường được đem ra giảng dạy, cho dù có truyền ra ngoài cũng không vấn đề. Anh lập tức nhắn lại "Được, đừng cho họ mang về ký túc xá. Xem ngay tại khoa.""Được, em sẽ dặn bọn họ."Thêm một biểu tượng cảm xúc mỉm bên kia vẫn là tín hiệu đang soạn tin nhắn, tựa như anh đang suy nghĩ điều gì một lúc lâu không thấy anh nhắn lại nên cô và Thịnh Nhất Nam chuẩn bị ra khỏi phòng, rốt cuộc tin nhắn được gửi biểu tượng cảm xúc thỏ trắng ôm là lần đầu tiên anh nhắn tin kiểu này cho cô. Cô suýt nữa bật cười thành tiếng, vừa nhìn là biết đây là đống biểu tượng cảm xúc cô gửi cho anh đợt trước, chắc khó khăn lắm anh mới chọn ra nhắn tin trả lời bằng biểu tượng cảm xúc bé gái cười híp mắt vuốt đầu thỏ một lúc chưa thấy tin nhắn trả lời, cô đoán có lẽ anh bận rồi nên cất điện thoại, kéo cửa ra ngoài.*Tỉnh nhiệm Ngô và các bác sĩ lâm sàng đang thảo luận, Vũ Minh mở bên ngoài có vẻ anh rất chăm chú nhưng tâm trí đều đặt vào chiếc di động trong túi quần, khi Thư Tần nhắn tin anh lại lôi ra nhìn nhiệm La và chủ nhiệm Ngô nói với viện trưởng “Khoa gây mê của quý viện thành lập thêm phòng điều trị đau là một hướng suy nghĩ rất tốt. Tuy nhiên vừa rồi chúng tôi có nghe chủ nhiệm Trương của khoa gây mê đề cập, chúng tôi cảm thấy các phương tiện phần cứng cũng như mức độ kỹ thuật của quý viện có thể tiến hành cho hoàn thiện hơn. Bác sĩ Vũ Minh ở bệnh viện chúng tôi cũng đang làm nghiên cứu về vấn đề những cơn đau trong ung thư, cậu ấy đã chuẩn bị một số bài báo cáo. Đợi khi chúng tôi tham quan xong khu phẫu thuật và khu điều trị đau tạm thời, chúng tôi sẽ căn cứ vào tình hình hiện tại của quý viện để điều chỉnh một chút về chương trình giao lưu học thuật sắp tới.”Chủ nhiệm khoa Gây mê họ Trương, còn khá trẻ, nghe xong những lời này lập tức nhiệt tình bắt tay Vũ Minh “Ngưỡng mộ danh tiếng của bác sĩ Vũ đã lâu.”Vũ Minh đành phải buông điện thoại di động xuống “Chào chủ nhiệm Trương!”Trò chuyện thêm một hai câu, chủ nhiệm Trương trở lại ghế nhắn đến, Vũ Minh cúi đầu nhìn, đáy mắt anh lập tức lộ ý cười, hình như Thư Tần rất thích gửi biểu tượng cảm xúc hình ảnh. Anh ngẫm nghĩ một chút, định lục tìm một biểu tượng cảm xúc "Anh thích em" gửi cho lúc này Thích Mạn nhận tách trà từ một vị giáo sư đưa tới, cô ta đặt xuống trước mặt Vũ Minh “Bác sĩ Vũ, mời uống trà.”Vũ Minh vẫn còn nhìn màn hình, thuận miệng trả lời “Cảm ơn!”Viện trưởng của phía bên kia lên tiếng “Lịch trình của chúng ta mấy ngày hôm nay đại khái là như vậy. Chủ nhiệm La, chủ nhiệm Ngô và các vị chuyên gia, để nâng cao năng lực khám chữa bệnh đã không ngần ngại đường xá ngàn dặm xa xôi đến bệnh viện của chúng tôi tiến hành chỉ đạo, tôi thay mặt quan chức địa phương tỉnh X cùng các nhân viên, các bệnh nhân xin gửi lời cám ơn sâu sắc.”Mọi người bắt tay nhau, lần lượt ra ngoài. Tỉnh X lạc hậu, phương tiện kỹ thuật của bệnh viện vẫn khá cũ kỹ, thang máy chỉ có hai cái, lại là giờ cao điểm, đợi một lúc lâu vẫn chưa có thang máy, viện trưởng cười nói “Chiều nay sau khi xong việc chúng tôi mời mọi người ăn cơm. Nếu các vị chuyên gia có hứng thú với chợ đêm gần đây thì chúng tôi sẽ đưa các vị đi tham quan. Ở đó còn có thể xem kịch, có bán đồ ăn vặt và các đặc sản địa phương. Có nhiều khi người ta nói lừa gạt du khách nhưng thực tế phần lớn các cửa hàng đều bán những đặc sản rất tốt.”Một người phụ trách khác cười nói “Mọi người đã có chúng tôi chống lưng thì không sợ bọn họ hét giá. Các vị giáo sư bác sĩ hiếm khi nào được đến tỉnh X chúng tôi, coi như ra ngoài một chuyến giải sầu.”Có một nữ bác sĩ trung niên khéo léo từ chối “Hôm nay ngồi máy bay lâu như vậy nên hơi mệt. Buổi tối tôi muốn nghỉ sớm một chút. Nếu không ngày mai chúng ta đi cũng được.”Chủ nhiệm La cũng mỉm cười “Tôi còn phải sắp xếp tư liệu, cứ để đám thanh niên ra ngoài chơi thôi!”Mấy vị chủ nhiệm lớn tuổi đều muốn về thẳng khách sạn nghỉ khi thương lượng, người phụ trách chiêu đãi phía bên kia “Vậy bác sĩ Vũ, bác sĩ Lưu và bác sĩ Thích, bọn tôi sẽ sắp xếp xe đến khách sạn đón các vị.”Thích Mạn quay sang nói với giáo viên hướng dẫn của mình “Cô Uông, em nghe nói chợ đêm ở đây rất nổi tiếng, hơn nữa không phải cô muốn mua chút đồ lưu niệm cho con gái sao ạ? Tối đừng ở khách sạn, theo bọn em đi dạo một vòng nhé."Giáo sư Uông suy nghĩ một chút, vui vẻ đồng ý “Cũng được, đến lúc đó nhờ em chọn giúp cô một món!”Người kia lại quay sang Vũ Minh “Còn bác sĩ Vũ thì sao ạ?”Vũ Minh “À, cám ơn. Mọi người cứ đi chơi, tôi còn có việc muốn bàn bạc với chủ nhiệm La.” Chuyển ngữ Queenie_SkThư Tần còn tưởng mình nghe lầm, ngạc nhiên không thốt nên Minh vẫn tựa người vào thành ghế, nói tiếp “Tôi không có thời gian đi ra ngoài mua.”Lời này nếu nói ra từ miệng người khác Thư Tần chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường, nhưng đây là Vũ Minh, người này cả ngày đắm mình trong bệnh viện, gần đây lại phải chuẩn bị báo cáo cho phong trào thi đua “Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị”, bận đến mức không thèm ăn uống, khả năng không có thời gian ra ngoài mua quần áo là hình gia đình anh cô cũng biết chút ít, mẹ mất, bố ở nước ngoài, nếu như không có người thân khác thì có lẽ sống một trước váy cô bị bẩn, nếu không có anh chạy xuống tầng mua giúp thì chắc chắn cô không thể nào ra khỏi cửa, dựa vào ân tình này, vì anh ra ngoài một chuyến cũng là việc nên như vậy nên cô thuyết phục bản thân “Sư huynh, anh gửi cho em số đo, cuối tuần em đi mua cho anh.”Vũ Minh rướn người về phía bàn, cầm điện thoại rồi lại tựa vào ghế, bắt đầu nhắn lát sau di động cô vang lên, đúng là tin nhắn của đo có rồi, cô lại đưa mắt quan sát áo sơ mi của Vũ Minh. Bố cô thường xuyên mặc nhãn hiệu YY, nhìn đồ của Vũ Minh hình như tốt hơn của bố cô biết quần áo của anh bao nhiêu tiền, nếu như vài món gộp lại hơn sáu ngàn thì cô sẽ chịu phần dư ra đó.“Sư huynh, bình thường anh mặc nhãn hiệu gì ạ?”Nhãn hiệu? Anh vốn dĩ định trả lời không quan trọng nhưng laptop anh vang lên tiếng báo hiệu có email mới, anh ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời “Cái này không rõ!”Cô lấy bút gõ xuống bàn, biết ngay là anh không để ý mà vì từ xưa đến nay bố cô cũng chẳng quan tâm mấy chuyện vụn vặt ra nhãn mác của quần áo ở ngay sau cổ áo, nếu muốn biết chỉ cần lật cổ áo ra là thấy, nhưng dù sao ở đây cũng là văn phòng, làm như vậy thật sự mất thể người bước vào, là sinh viên đưa số liệu mẫu, Thư Tần đành nói với Vũ Minh “Vậy tối về sư huynh xem thử rồi nhắn tin cho em biết nhé!”Vũ Minh nhìn người vừa tiến vào, là cậu sinh viên anh thêm WeChat tối hôm trước. Cũng may lần này cậu ta yên lặng đưa bản mẫu đến rồi đi, không nói ngày anh phải giải quyết nhiều việc, trả lời email muộn thế này mất đến một, hai tiếng nên anh không dài dòng “Được!”Thư Tần không quấy rầy anh nữa, cô cầm bút, chăm chú đọc cứ tình hình của cô hiện tại, nếu như tối nào cũng được đọc sách mấy tiếng đồng hồ thì trong vòng ba tháng sẽ gặm xong bộ giáo trình Miller's một cái đã đến mười giờ, bản mẫu cuối cùng cũng được đưa đến. Hai người quay về khoa gây mê, chờ thay quần áo xong đi ra, Thư Tần gặp Vương Giảo Giảo ở thang Giảo Giảo đang ôm một quyển sách trong ngực, hình như vừa mượn từ phòng đọc sách về, không có ý định bắt chuyện với cô. Thư Tần cũng lấy di động ra xem, không nói chuyện với cô sau Vũ Minh cũng đi ra, Vương Giảo Giảo gặp anh liền khẽ mỉm cười “Ồ, trưởng khoa Vũ, muộn thế này mới tan ca ạ?”Vũ Minh liếc cô ta một cái rồi cất điện thoại vào người bước vào thang Giảo Giảo đứng ở một góc liếc nhìn Thư Tần rồi lại nhìn sang Vũ Tần thấy biểu hiện của cô ta thì hơi nghi ngờ, rồi cô lờ mờ hiểu được ý cô ta. Biết cô ta cũng về ký túc xá nên vừa ra khỏi thang máy liền vẫy tay chào tạm biệt Vũ Minh “Tạm biệt sư huynh!”Vũ Minh còn lạnh nhạt hơn cả Thư Tần, anh gật đầu “Vất vả rồi!”Sau đó rời đi được một đoạn, Thư Tần quay đầu nhìn, quả nhiên Vương Giảo Giảo đi ngay đằng sau, cô ta đang nói chuyện điện thoại, giọng nũng nịu “Mẹ à, hôm nay thứ năm rồi, ngày kia là con được về nhà!”Về đến nhà tắm xong, anh cầm lấy áo sơ mi vừa cởi ra, quả nhiên cổ áo có nhãn đi đến bên giường, ngả người xuống, mở WeChat nhắn tin cho nhanh chóng trả lời “Nhận được rồi ạ.”Theo sau là một biểu tượng cảm xúc mặt đó… không có sau đó cầm di động một lúc, chợt nhớ đến những bộ quần áo lòe loẹt của Cố Phi Vũ, anh nhắn thêm “Mua màu sắc bình thường thôi.”Thư Tần đọc tin nhắn, cái Vũ Minh cho là bình thường, ắt hẳn là chỉ “trắng đen xanh xám”. Dù sao anh cũng chỉ mặc áo thun quần jean, trường hợp đặc biệt mới mặc áo sơ mi.“Ok! Trước khi mua em sẽ gửi ảnh cho sư huynh xem trước.”Câu chuyện có vẻ đã kết Minh lại đợi một lúc, nhìn đồng hồ đã muộn rồi, anh ném di động lên đầu giường.*Vũ Minh liên tục sai Vương Giảo Giảo đi làm gây tê tủy sống hai ngày liên Vương Giảo Giảo tươi như hoa, trông thấy Vũ Minh còn chủ động chào hỏi. Trong giao tiếp hàng ngày thường hỏi thăm các đàn anh đàn chị về kiến thức gây tê tủy sống. Sau hai ngày, gần nửa khoa đều biết chuyện Vương Giảo Giảo đặc biệt có hứng thú với gây tê tủy sống nên chủ động xin Vũ Minh được làm loại gây tê Tần chỉ thao tác gây mê toàn phần, còn Vũ Minh lo các hạng mục nghiên cứu và báo cáo thi đua, cơ bản không thể tiến vào khu giải phẫu nhưng chỉ cần quay về khoa là dạy Thư Tần thao tác đặt nội khí quản gây mê toàn thực hiện thao tác còn không quên đặt câu hỏi.“Đặt qua đường mũi, ống dẫn và mặt góc bao nhiêu độ?”Thư Tần suy nghĩ một lát “90 độ!”“Trẻ em mềm sụn thanh quản chiếm tỉ lệ bao nhiêu?”“Một phần hai.”Hỏi liên tiếp mười mấy câu, cô chỉ sai một, Vũ Minh sờ cằm “Cô không đọc giáo trình Miller's Anesthesia sao? Đến tối xem kỹ lại phần đặt nội khí quản trong gây mê toàn phần, ngày mai tiếp tục kiểm tra.”Quả nhiên ngày hôm sau cô đã trả lời tốt hơn rất nhiều. Mỗi câu trả lời sai, buổi tối cô tìm lại trong sách để củng cố lại kiến thức. Việc rèn luyện này cực kỳ hiệu quả, giúp cô không chỉ thao tác đặt ống vững vàng mà còn quen với quy trình vừa học vừa kiểm tra sĩ ca đêm ngày thứ năm là sinh viên của phó chủ nhiệm Chương nên đêm đó Vũ Minh không ở khoa Điều trị đau, sau khi kiểm tra phòng bệnh xong thì là bác sĩ nam tầm 30 tuổi họ Kha, chờ giao ban xong, anh ta mỉm cười hỏi Thư Tần “Tên em là Thư Tần đúng không?”Giọng điệu khá thoải Tần gật đầu, “Chào bác sĩ Kha!”Bác sĩ Kha nhìn tập tài liệu trên bàn, bắt chuyện với cô “Tối phải chờ ở đây lấy số liệu mẫu, tan ca không được về ký túc xá có cảm thấy khô khan không?”Thư Tần mỉm cười “Vẫn tốt ạ!”Bác sĩ Kha nhìn ra được Thư Tần không muốn nói chuyện nên anh ta không tiếp lời, quay sang xem bệnh án. Mỗi ngày Thư Tần đều rất nghiêm túc, thu thập hết số liệu mẫu đến 10 giờ mới về, không kêu ca thứ sáu ăn cơm ở căn tin, Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc đang bàn tán sôi nổi chuyện được về nhà cuối bàn tay mập mạp của Ngô Mặc chắp vào nhau “Được thoải mái rồi, cuối tuần chúng ta đi xem phim đi!”Thư Tần mở ứng dụng di động “Nhưng gần đây đâu có bộ phim nào hay.”Thịnh Nhất Nam “Cuối tuần cũng phiền phức, nếu không tan ca tối nay chúng ta đi ăn đi!”Thư Tần phản đối “Tối tớ vẫn phải thu số liệu mẫu, muốn đi chỉ có thể cuối tuần thôi!”Ba người bàn bạc một lúc rồi quay lại phòng phẫu tối Thư Tần đi thăm khám bệnh nhân xong cũng đã tám giờ, cô ôm tư liệu chuẩn bị sang khoa Điều trị đau. Đi ngang qua phòng đọc sách, cô thấy cửa mở, bên trong khá ồn, không biết đang nói chuyện bác sĩ nam trông thấy Thư Tần liền gọi “Sư muội Thư Tần.”Thư Tần ló đầu vào “Cố sư huynh!”“Vòng loại xong rồi, sư huynh của em đứng đầu, bọn anh đang bắt cậu ấy khao đây!”Có bác sĩ bên ngoại khoa mũi họng, bình thường cũng hay giải phẫu bên khu cô, người này đang nói chuyện với Vũ Minh “Lần nào cậu cũng chỉ chi tiền, chưa bao giờ thấy lộ mặt. Hôm nay dịp tốt như vậy, phải kéo cậu đi, không cho cậu qua loa lấy lệ.”Vũ Minh gác chân lên ghế, một tay đút túi quần, tay kia xoay bút “Tớ đã nói mọi người đặt chỗ rồi cơ mà!”Chu Văn vừa xuống ca trực, vẫn còn đeo khẩu trang, đang nói chuyện với người bên cạnh, nghe thấy thế liền vỗ tay một cái “Chị không nghe lầm chứ? Để chị nhớ xem lần cuối soái ca Vũ Minh của chúng ta ra ngoài chơi là khi nào!”Thư Tần thấy mọi người phấn khởi như vậy, lại nghĩ ngày mai mình cũng được về nhà nên cũng vui vẻ cười híp mắt, đang định đóng cửa ra Phi Vũ vội ngăn lại “Ơ, sư muội Thư Tần đừng đi. Tối hôm nay sư huynh em cho em nghỉ, ra ngoài chơi cùng bọn anh đi!”Làm sao có chuyện đó, Thư Tần đưa mắt nhìn Vũ Minh, đúng lúc anh cũng nhìn về phía cô.

ai động vào ống nghe của tôi